Em nhớ chồng quá chồng ơi!
Yêu nhau tròn 4 năm, cũng là ngày hai bên gia đình chính thức kết duyên cho hai vợ chồng mình. Chẳng có tình yêu nào toàn là màu hồng cả, tình yêu của chúng mình cũng vậy, vẫn cãi nhau ti tỉ lần, chia tay hàng trăm lần nhưng lần nào cũng là em cố chấp đòi chia tay và lần nào người làm hoà cũng là anh.
Em học dưới Hà Nội, anh thì ở Thái Nguyên mà hễ lần nào cãi nhau anh cũng mò xuống để làm lành, anh chiều chuộng, quan tâm em từng tí một, em quen với điều đó nên cứ được đà lấn tới, anh thì vẫn vậy không thay đổi, vẫn là người luôn níu giữ tình yêu. Em cám ơn anh vì tất cả!
Trước giờ anh đều đối xử rất tốt với em (Ảnh minh họa)
Đến khi mình lấy nhau, anh vẫn vậy anh ân cần anh chu đáo, anh quan tâm em từ những cái nhỏ nhặt nhất. Anh ít nói, ít thể hiện sự yêu thương nhưng con người anh là như vậy. Anh tốt, hiền lành chăm chỉ nổi tiếng ở làng (haha) cũng chẳng phải em tự đánh giá anh như vậy, mà ai nhìn vào cũng phải nhận xét như vậy.
Nhà anh bố mẹ đều đi làm nhưng mẹ vẫn tranh thủ cấy thêm mấy ruộng lúa, vẫn tranh thủ trồng thêm ruộng rau, sắp đến ngày cấy anh đã dặn trước em là không phải đi, anh và mẹ đi, em ở nhà lo cơm nước thế mà sáng sớm anh dậy đi cấy vẫn tranh thủ mua cái bánh để ở nhà em ăn, trưa anh vẫn tranh thủ về trước để hộ em cơm nước, anh không bao giờ để em phải làm gì 1 mình.
Nhìn anh một thanh niên mới 24 tuổi thôi, chân đất đội cái mũ cối ra đồng hái rau giúp mẹ, em thương anh rơi nước mắt, em cũng sỏ ủng phi theo anh, ra tới nơi anh mắng không cần em hái, bắt em về nhà nghỉ, em không về thế là anh giận, chả nói với em câu nào.
Ngày em có bầu, em mừng 1 thì anh mừng 10, anh bảo từ giờ không bao giờ thèm cãi nhau, không bao giờ thèm giận nhau với em nữa thế nhưng làm sao tránh khỏi, mình vẫn thỉnh thoảng giận nhau nhưng giận một lúc lại thôi đã bao giờ giận nhau nổi một ngày vì cái tính tếu táo, hài hước của anh đâu suốt ngày trêu ghẹo làm người khác phải phì cười.
Em bầu bí, anh cũng chỉ ở nhà chưa đi làm đâu cả, nên ngày ngày hai vợ chồng chỉ ở nhà lo cơm nước cho bố mẹ đi làm. Công việc mỗi thế thôi mà ngày nào em với anh cũng đau đầu suy nghĩ, xem hôm nay nấu món gì, mai ăn món gì.
Anh thì chỉ tìm xem em bầu bí ăn gì là tốt nhất, anh cẩn thận mua cho em từng quả dừa về bổ rồi bê tận nơi cho em, hôm nào em kêu mệt là anh mua cam, vắt cam mang tận giường cho em uống. Anh quan tâm em tới nỗi ngoài cổng có bụi mía có vài cây thôi, trong đó có 1 cây cao hơn những cây còn lại nhưng nói chung là chúng chỉ được có vài đốt vẫn chưa ngọt, anh thấy anh cũng bảo "ui cây cây này ăn được rồi phải chặt cho em ăn" (sao mà nó giản dị như vậy chứ, chả phải sơn hào hải vị gì cả đâu chỉ là cây mía thôi nhưng sao em thấy xúc động vậy chứ).
Lúc em có bầu, anh chăm cho em tưng li từng tí (Ảnh minh họa)
Em bầu bí hay đi vệ sinh nhiều, anh sợ em đi lại mỏi nên anh mang bô tận giường em vệ sinh xong anh mang bô đổ. Hai vợ chồng cùng nấu cơm, nấu thức ăn, anh chẳng bao giờ để em làm một mình, anh nấu cùng, anh bê mâm lên nhà, bê nồi cơm lên nhà, không để em bê một thứ gì. Ăn cơm xong anh lại bê mang ra hai vợ chồng rửa, rồi lại cẩn thận bê đi úp.
Hai vợ chồng tắm chung, anh kị lưng cho vợ, em lại kì cho anh nghĩ lại mà hạnh phúc quá. Sáng sáng anh thường là người dậy trước, anh lọ mọ đi rang cơm cho em, hôm thì luộc cho em quả trứng rồi mang vào tận giường rồi khẽ gọi em dậy ăn.
Anh cũng chưa bao giờ để em đi đâu một mình, em bán ít hàng trên mạng để cho đỡ buồn, anh cũng tranh làm shipper cho em, người giao hàng tới anh hăng hái đi lấy, anh còn chăm chỉ đăng bài cùng em bán thêm ít đồ, dù trả được bao nhiêu đâu nhưng mà vui lắm.
Hai vợ chồng không làm gì ra tiền cả, nên bán được ít tiền chỉ ước mơ mua cho em bé sắp chào đời ít quần áo và cái tủ đựng quần áo, em dành được số tiền lần đầu kiếm ra mua cho anh cái bàn để máy tính chỉ 650k thôi, vậy mà em thấy hạnh phúc thế, anh cũng vậy, anh hăng say lau chùi, ngắm vuốt.
Chúng ta có những giấy phút bên nhau rất vui vẻ (Ảnh minh họa)
Hai vợ chồng cùng nhau đi mua đồ cho con, rồi cùng nhau giặt đồ, gấp đồ cho con, chỉ đơn giản như vậy thôi nhưng vô cùng ý nghĩa. Còn nhiều còn nhiều lắm! Những gì anh làm cho em, em không bao giờ quên!
Thế rồi cũng đến ngày anh phải đi xa, bươn chải kiếm đồng tiền để lo cho cuộc sống, anh đi xuất khẩu lao động Nhật Bản, anh xa em khi mà con trong bụng bắt đầu bước sang tháng thứ 7, vì tương lai, vì cuộc sống mà không thể được ở lại đến khi con chào đời. Anh đi 3 năm, em thương anh một anh thương lại em mười, anh không cho em bán hàng trên mạng nữa vì anh sợ em bụng to không đi ship hàng được.
Ngày họ thông báo lịch bay em khóc nhiều lắm, đêm em chẳng thể ngủ được cứ khóc nghẹn, tim đau như cắt nghĩ lại khoảng thời gian hai vợ chồng bên nhau mà em chẳng thể chấp nhận ngày anh đi xa, anh an ủi động viên như thế nào em cũng vẫn khóc.
Anh vẽ ra tương lai thật đẹp trước mặt để em nín, anh bảo sang đó chồng làm được nhiều tiền, vợ ở nhà không phải bán mấy đồ lung tung trên mạng nữa. Vợ muốn mua gì cho con, cho vợ cũng được chồng làm gửi tiền về cho, sang đó chồng mua son môi, mua mĩ phẩm gửi về cho vợ, đồ ở bên đấy tốt hơn đồ ở nhà nhiều.
Vợ ở nhà chỉ việc ăn ngủ nghỉ để con sinh ra được khoẻ mạnh...đấy anh cứ nĩnh mãi như vậy em lại càng thấy thương anh và khóc nhiều hơn... Có tin đi cái là anh chỉ lo em ở nhà buồn và vất vả, anh phải dặn bố mẹ ở nhà không để em đi mua thức ăn một mình nguy hiểm dù nhà chỉ cách chỗ bán thức ăn chưa đầy 500m.
Anh dặn bố nếu nấu cơm bố bưng mâm cho em, không để em bưng nặng, anh dặn mẹ, con đi rồi vợ con ở nhà buồn thì bố mẹ để vợ con lên nhà ngoại ở cho thoải mái...(bố mẹ chồng thì cực kì tâm lí và dễ tính).
Ngày anh đi, cả nhà đưa anh ra sân bay, em không tin phút giây vợ chồng sắp xa nhau nó lại đau đến thế... em khóc nấc, có thể ngất đi được ấy, anh chỉ biết lau nước mắt, vỗ về em, dặn dò em như dặn con nít vậy, anh dặn em ăn uống đầy đủ, dặn em đi lại chậm rãi, dặn em không được khóc, không được buồn nhiều anh đi anh lại về...
Sang đó anh bắt đầu công việc từ 5h chiều tới 4h sáng hôm sau nhưng lúc 9h tối anh được về nhà ăn cơm, anh tranh thủ gọi cho em, nhìn anh xúc từng thìa cơm vào mồm vội vàng, ăn nhanh để kịp quay lại công ty làm việc, chả nói được mấy câu chỉ nhìn nhau là chính thôi. Em thương anh, nhìn anh như vậy em chỉ biết khóc thôi nhưng chẳng dám để anh thấy sợ anh không yên tâm làm việc. Ngày ngày chi noi chuyện được có ít thời gian, thời gian còn lại em đều nằm nghĩ về anh, nhớ anh rồi lại khóc một mình.
Anh bận làm suốt mà vẫn không quên quan tâm em, em lên ngoại ở anh nhắn tin cho mẹ em nhờ mẹ quan tâm động viên em, dặn em đi lại cẩn thận. Khi về nội chơi anh lại nhắn tin dặn mẹ anh mua đồ này đồ kia cho em ăn, không để em làm gì nặng, em đi khám, đi siêu âm mẹ nhớ đưa em đi, không để em đi một mình.
Đó anh cứ như vậy thì làm sao để em thôi nhớ anh, làm sao mà em không thương anh, làm sao em thôi khóc để con sinh ra được vui vẻ khoẻ mạnh... huhu. Em cám ơn anh về tất cả, em cảm thấy mình may mắn lắm khi được làm vợ anh, được làm con dâu của bố mẹ.
Em và con luôn mong đợi ngày anh trở về (Ảnh minh họa)
Em không cần giầu sang phú quý gì cả, có người hỏi nếu được chọn giữa 100 tỷ và anh thì em chọn gì. Em xin trả lời là là em chọn "Anh". Không gì có thể đánh đổi được tình yêu của em!
Đây là bức thư đang gây sốt cộng đồng Việt Nhật những ngày qua, cũng là lời tâm sự từ đáy lòng những người vợ khi cho chồng đi làm việc tại Nhật. Bạn đọc cũng có thể chia sẻ cảm nhận về cuộc sống và những câu chuyện của mình phía dưới bình luận. Chúng tôi luôn ghi nhận và giúp đỡ bạn tốt nhất!
>> Cuộc sống ở Nhật - Sướng khổ nào ai hay!
TƯ VẤN XKLĐ NHẬT BẢN 24/7
Bạn có thắc mắc cần giải đáp, hãy liên hệ với cán bộ tư vấn
HOTLINE: 0979 171 312
HOTLINE
0979 171 312
hotro.japan@gmail.com
Yêu Cầu Gọi Lại